Ngụ ngôn về con bò
Thực ra thì đây không phải là một câu chuyện hòan chỉnh do một tác giả nào viết, chỉn chu từ đầu đến cuối. Đây chỉ là chút ngẫu hứng nối tiếp nhau của tình bằng hữu, của những người tự hào mình là thành viên một ngôi nhà chung Văn học như chúng tôi. Viết để trêu nhau là chính, để vui với nhau là chính…
Hôm nay khi biên tập lại phần truyện ngắn của những người bạn trong box, dù đau xót lắm, nhưng vì số lượng trang có hạn nên buộc long tôi phải loại bỏ đi nhiều tâm huyết của các bạn tôi. Dừng lại ở “Ngụ ngôn con bò”, chợt thấy day dứt lắm. Truyện ngụ ngôn này thực ra nếu xét cả về nội dung lẫn nghệ thuật thì còn kém xa rất nhiều so với những câu chuyện do Tinyhuong và Tequila viết. Nhưng đó là kỷ niệm, một kỷ niệm chung dường như không thể thiếu với những thành viên lâu năm của box. Thôi thì xin phép mọi người để riêng câu chuyện “nhiều kỳ nhiều người viết” này ra một góc riêng trong hợp tuyển, một cái gì đó không phải truyện ngắn, không phải bút ký, không phải tùy bút… chỉ là một cuộc đùa vui “đặc trưng cho tính chất online” của box mà thôi.
(pittypat)
Irish
(Ngụ ngôn mới - hay còn gọi là ngụ ngôn con bò)
Tôi là một người lãng đãng, vì thế dôi khi trong những lúc nghĩ ngợi vẩn vơ tôi chợt viết những mẩu chuyện nhỏ. Những mẩu chuyện nhỏ của tôi mang những hàm ý mà sau này càng ngẫm ngợi tôi mới càng thấy rõ. Không biết có thể gọi chúng là Ngụ Ngôn Mới hay không? Hôm nay tôi thử gửi một mẩu chuyện mà tôi thích nhất lên đây, và xin các bạn đóng góp ý kiến và mong được đọc những mẩu chuyện nhỏ của các bạn. Câu chuyện của tôi có tựa là Con Bò và Cái Bóng:
Một buổi sáng sớm, Con Bò ra khỏi chuồng và bắt đầu đi tìm cỏ. Nó đi ngang qua một vũng nước bẩn thỉu và bé xíu. Con Bò nhìn vào vũng nước và trông thấy Cái Bóng của nó.
-Chào anh!,Con Bò nói với Cái Bóng. -Vâng, chào anh!,Cái Bóng đáp lại rất lễ độ.
Con Bò gật gù và dợm bước đi, nhưng Cái Bóng gọi giật lại. -Này, anh không ngạc nhiên gì khi cái bóng của anh không hành động giống anh sao? -Hừm! Nếu cái bóng của tôi cứ phải hành động y hệt tôi thì thật sự trên đời này chẳng có gì đáng nói nữa!
Và Con Bò lại thủng thỉnh bước đi. Câu chuyện này được ghi lại trong một buổi sáng mát mẻ và trong sân có một vũng nước bé xíu và bẩn thỉu.
Tequila
Con Bò rất khoái chí vì đã thắng Cái Bóng trong cuộc đấu khẩu bên vũng nước. Nó giương giương tự đắc đi ra đường cái. Lúc này mặt trời lên cao, làm cho Cái Bóng trở thành một đám đen thui run rẩy thảm hại dưới chân Con Bò. Con Bò càng sướng tợn, nó rống lên ầm ĩ, kể lể về sự cao quý của mình. Bác Irish, một bậc trưởng lão trong làng, bực mình vì tiếng bò rống làm cản trở những suy tư bên vũng nước của mình, bèn gọi Con Bò lại: - Đồ Con Bò, bản thân mày cũng có ra gì đâu mà mày chê bai Cái Bóng. -bác Irish mắng - Ngài xem - Con Bò trả lời - dù sao tôi vẫn còn hơn nó. Trông nó xấu xí và thảm hại biết bao. - Đúng là ngu như bò - bác Irish cười lớn. Hãy nhìn Cái Bóng của tao xem, nó cũng không đẹp lắm. Nhưng nhìn nó, dẫu người ta không nhận ra đấy là bóng của bậc trưởng lão Irish, thì cũng nhận ngay ra đấy là bóng của một Con Người. Còn nhìn Cái Bóng của mày, ai cũng thấy đấy đích thị là bóng của một Con Bò đần độn. Ha ha ha...
Con Bò rầu rĩ nhìn xuống đất so sánh hai cái bóng. Nó xoay xoay thân mình để cái bóng hiện ra rõ hơn. Bỗng, nó nhận thấy hai cái bóng đã hoà nhập vào nhau. Con Bò nhăn trán suy nghĩ rồi rụt rè hỏi bác Irish: - Ngài ơi. Như thế này thì trên phương diện cái bóng mà xét, thì làm sao có thể phân biệt đâu là bóng của ngài, trưởng lão Irish, và bóng của tôi, Con Bò???
Bác Irish cũng cúi xuống nhìn, rồi không biết trả lời ra sao. Chợt thấy bác Egoist, bậc minh triết nhất làng đi qua, bác Irish gọi lại kể lể sự tình. Bác Egoist đứng cạnh nghe xong chuyện, ngó xuống đất, cũng chẳng phân biệt được gì. Vì lúc này thì cả ba Cái Bóng, của bác Egoist, của bác Irish, và của Con Bò đã hoà làm một đám đen thui lằng ngoằng. Cuối cùng hai bác Irish và Egoist bỏ đi, tha thứ cho sự đần độn của đồ Con Bò.
Tuy nhiên, hai bác giữ ý tránh xa nhau, kẻo người ta lại bảo Irish và Egoist chẳng qua chỉ là một....
Em xin lỗi đã lấy tên các bác, có gì phạm thượng các bác bỏ quá cho. Đằng nào thì có mấy ai vào mục này đâu. Viết sau khi đọc ngụ ngôn của bác Irish mà không hiểu mấy, lại thêm thấy cả bác Egoist hay mất ngủ cũng vào đây.
Egoist
Bác Irish phát bực rồi đấy nhỉ?Gớm! Bác ta đang kể chuyện ngụ ngôn mà
Cái chú ngủ ngày sau khi uống phải rượu ngải nào (tequila có phải là rượu ngải không nhỉ )mà ngứa cổ "sủa " bậy thế! Vậy tôi cũng nhân tiện làm một ly rượu. rồi kể một câu chuyện ngụ ngôn cho mấy bác mấy chú nhá.
Ngày xưa,xưa lắm rồi có lẽ hàng vạn năm ánh sáng ấy chứ... lúc đó thì chả có gì trong vũ trụ này cả.Ngoài những hành tinh lang thang lạc lõng chẳng bao giờ dừng lại mà cũng chẳng gặp được nhau. Mọi thứ thật quá đỗi cách xa, quá đỗi đơn côi! Tăm tối...
Thế rồi cái ngày nọ, sự diệu kỳ -đứa con bất trị của tạo hoá ngang qua ,nó quyết định thăm viếng tất cả ! Nó hỏi xem nguyện vọng của từng hành tinh...Trong một bữa tiệc mà trăng sao là món nhắm, ngân hà là rượu ...các hành tinh đã mua được lòng hào phóng của vị thần ương bướng này. Đã từ lâu chúng mong mỏi chúng có những người bạn cận kề, thấu hiểu và chia sẻ... Chúng đã chán rồi những cảnh hoang hư, mông muội đầy sợ hãi..
Ngày chuyển dời đã đến...Sự nhiệm màu sắp thăng hoa,vì sao tình yêu sẽ nảy nở....Nhưng các hành tinh nhận ra một điều đau đớn rằng nếu chúng gắn kết với nhau thành bạn thì một trong hai phải chịu từ bỏ hết quyền năng của mình và trở thành suốt đời làm kẻ quẩn quanh bên kẻ còn lại.Bởi theo luật tạo hoá thì chỉ có vệ tinh bay quanh hành tinh mà thôi,nếu hai hành tinh bay cạnh nhau chúng sẽ phát nổ thành muôn hạt bụi ...Và cuối cùng thì chỉ có vài cặp chấp thuận sống bên nhau mà thôi.Tất nhiên cũng có những hành tinh được yêu vì nên có rất nhiều vệ tinh .Sự diệu kỳ cũng ngán ngẫm và bỏ đi!
Irish
Kính thưa bác Egoist! Em thì không biết từ khi nào cũng có cái thói vạch lá tìm sâu như bác. E hèm! Nhưng em lại không có cái tính vạch áo cho người xem lưng kiểu như bác. Ý mà sự thể em phải rào trước đón sau là như vầy, đọc cái peply của bác em thấy nó như cái kiểu thần thoại nửa mùa. Hèm! Vả chăng không cần bác phải post cái font bự tướng như thế thì em cũng đã thấy kiến thức về vật lý thiên văn của bác hổng một lỗ to rồi. Hèm! Theo như bác nói thì hình như người ta đo thời gian bằng đơn vị Năm Ánh Sáng, thấy hơi ngộ vì theo như em học ở năm lớp Tám thì cô giáo bảo em rằng Năm Ánh Sáng là đơn vị đo khoảng cách bác ạ!
Còn cái vụ không có hai sao tồn tại song song mà không có sao nào làm vệ tinh của sao nào thì em thấy cũng không ổn. Sự thể là người tìm thấy những Sao Kép từ lâu lắm rồi bác ạ. Vả chăng đâu phải lúc nào hai sao kề nhau cũng va vào vào nhau và nổ tung một cách thô thiển như bác nói đâu, có khi chúng hút nhau thành một sao lớn hơn bác ạ, rồi cái sao lớn đó lại hút sao tiếp theo... Cứ thế khối lượng của nó trở nên khủng khiếp do càng lớn thì nó hút càng tợn, cho đến khi phần vật chất bên bề mặt bị hút vào trong làm ngôi sao ngày càng đông đặc. Và cuối cùng cái sao quỷ quái nó trở thành Lỗ Đen bác ạ! Như thế thì đó là một kiểu gắn bó lý tưởng giữa các ngôi sao đấy bác nhỉ? À, còn điều này, đây là lần đầu tiên em nghe bác ví dải Ngân Hà với "rịu" đấy, chả là em quen nghĩ nó là sữa rồi, Milky Way mà. Bác này, nếu mà càng lùi xa thời gian về trước thì em nghĩ các hành tinh càng gần nhau đấy, vì lúc đó sau vụ nổ big Bang thì mật độ vũ trụ vẫn còn đặc lắm mà, sau này nó mới dần dần giãn ra bác ạ. Thôi thì vài lời nhắn gởi bác Egoist cùng các bác, em xin kiếu đây! "Sự vật luôn vận động theo chiều hướng xấu đi" (trích Stephen Hawking hay là anh chàng nào đó không nhớ rõ lắm, có thể là Helsinberg), bác Egoist ngày càng lẩm cẩm nhỉ!!!
Irish
CON CHÓ CỦA ÔNG HU
Ông Hu và ông Sam là chỗ hàng xóm thân tình, vả lại cả hai ông đều là những tay nuôi chó có hạng. Nói một cách công bằng thì xem ra ông Hu huấn luyện chó giỏi hơn và chó của ông ấy nổi tiếng là khôn. Một ngày nọ ông Hu cảm thấy mình đã già yếu lắm rồi, vì vậy ông ngỏ ý tặng cho ông Sam con chó của mình. Ông Sam nhận, không vui cũng không buồn. Vậy là con chó nhà ông Hu sang nhà ông Sam sống. Con chó của ông Hu từ ngày sang nhà ông Sam thì luôn đón nhận nhiều lời khen, nhưng theo thói quen người ta vẫn gọi nó là chó của ông Hu "Con chó của ông Hu khôn thật!" Hôm nọ ông Hu sang thăm nhà ông Sam, con chó liền chạy sồ ra. Và bất ngờ nó sủa ông Hu, thậm chí còn lao đến cắn ông ấy. Từ đó mọi người xung quanh đều dè bỉu con chó "Con chó của ông Hu ngu thật, chủ cũ nó mà nó cũng cắn". Con chó vẫn bị gọi là chó của ông Hu, chứ nó không bao giờ được gọi là con chó nhà ông Sam, cho dù nó đã cắn cả chủ cũ.
Tequila
............
..................
Con Bò ra bãi gặm cỏ chán chê. Gần như nó và Cái Bóng đã làm lành với nhau. Chiều tà trên đường trở về chuồng, nó nhận ra không khí trong làng nhộn nhạo khác thường, lấy làm thắc mắc.
Đi qua một túp nhà rách nát, con bò thấy thằng cha Tequila đang ngồi vểnh râu nốc rượu suông, bèn đánh bạo lại hỏi:
- Sao bác uống lắm thế? Trong làng ầm ĩ xôn xao chuyện gì vậy? Bác có biết không? - Đúng là cái đồ ngu như bò. Mày nghe chuyện từ đầu làng đến cuối làng mà không hiểu gì hết à?
- Dạ không? Nào là chuyện chó cắn người, nào là chuyện trăng sao đâm nhau... Lại cả cái ông lang thang No-fear đang kêu la ầm ĩ vì bị cô Pittypat đập mà chỉ văng mỗi một miểng thịt??? Tui hả hiểu gì cả? - Đồ đần độn. Tất cả là vì cuộc cãi vã của mày với Cái Bóng đấy? - Nhưng chuyện của tui xong rồi kia mà? - Chuyện của mày thì xong. Nhưng vì chuyện của mày đâm ra cả làng cãi nhau òm tỏi, chẳng ai chịu ai cả. Đập nhau văng cả sao ra đấy thôi. - Nhưng tui chỉ là Con Bò thôi. Tui ngu lắm. - Đấy, mày nhận là mày ngu, cao quý quá, mày mà biết uống rượu thì tao mời ngay mày một cốc. Tao chửi mày ngu thì không sao. Chứ tao mà mở mồm nói linh tinh, có khi người ta đốt cả nhà, đập hết các hũ rượu của tao không biết chừng. - Tại sao? Tui và Cái Bóng làm lành có khó khăn gì đâu? - Vẫn ngu, vì mày chỉ là đồ Con Bò. Còn bọn tao thì thông minh. Bọn tao mà gặp nhau thì ông nào cũng muốn được như Con Bò... Vì Con Bò chiến thắng Cái Bóng. Không thắng không được. Hiểu chưa? - Dạ, hơi hơi... nhưng vẫn không hiểu? - Ngu quá, thôi về chuồng đi. Để yên cho tao nhờ, chẳng mấy khi được ngồi uống rượu nghe làng cãi nhau. Đi cho khéo khéo vào, chẳng may gặp phải bác nào thì rách việc.
Con Bò yên tâm ra về. Đâu phải dễ mà được làm nhân vật trung tâm của làng. Đủng đỉnh vừa đi vừa trò chuyện với Cái Bóng, Con Bò rất tự hào vì sự ngu xuẩn của mình.
....
......
Pittypat
Cháu phải công nhận là ở đây toàn các bác chuyên gia bò cả! Siêu thật! Hiểu bò còn hơn một con bò hiểu nó!
Hôm trước cháu vừa gặp con bò các bác nói trong câu chuyện. Thấy nó đang chạy hớt ha hớt hải, mắt cứ dáo dác nhìn về phía sau. Cháu thấy lạ quá bèn gọi nó lại hỏi thăm, mới biết rằng nó vừa mới bỏ trốn khỏi nông trang của vùng các bác. Nghe đâu các bậc minh triết trong làng (Egoist, Irish, Tequila, No-fear) cùng với thằng nhóc nhà Gamzatov, sau khi ngồi chén chú chén anh, bàn chuyện trăng sao và triết lý về loài bò, đã đi đến kết luận không món thịt nào ngon và bổ hơn thịt bò! Bò ta hãi quá, mới quyết định bỏ trốn cùng với cái Bóng thân thiết. Trước khi từ biệt cháu, chú Bò tội nghiệp nhờ cháu gửi lại cho các bác bức ảnh kỷ niệm này, để nếu câu chuyện về con Bò và cái Bóng có nổi tiếng thì người ta còn biết con bò đó là con bò nào.
Thà một phút huy hoàng rồi bỏ trốn Còn hơn làm bò ngốc suốt quanh năm!
Câu chuyện về bò của chúng ta có lẽ nên kết thúc ở đây như bao câu chuyện lá cải khác (nghĩa là nhân vật mất tích đột ngột). Thằng bé Răng sún tốt nhất nên về nhà ôn bài, đừng có hóng hớt nữa; bác Egoist nên đi ngủ để bù lại những chuỗi ngày căng thẳng theo chân một con bò và đống trăng sao; bác Irish cần tìm lại sự thanh thản sau vụ suýt bị chó cắn; chú Tequila nên tiếp tục về nghiên cứu bò, tìm hiểu tâm tư nguyện vọng của người bạn tri kỷ ấy---> có khi sau này được giải Nobel cũng nên(!); chú No-fear có lẽ nên mở một lớp học và trở thành thầy giáo làng, dạy môn "Bò học" ---> chắc chắn sẽ nổi tiếng. Còn cháu, Pittypat, có lẽ sẽ đi làm bài tập thực hành tìm hiểu vật nuôi của môn Kỹ thuật nông nghiệp.
Raxun
Một thời gian sau, con bò vẫn hàng ngày gặm cỏ trên cánh đồng bên dòng nước trong xanh có Tequila ngồi uống ruợu và tự hào về sự ngu ngốc của mình. Ông giáo No fear vừa lên lớp thuyết trình cho bọn học sinh lêu lổng một bài giảng ông ấy rất lấy làm tâm đắc:"sự minh triết của loai bò", đang vô cùng hứng khởi. Ông hiểu được những điều chỉ có ông hiểu và loài bò mới hiểu. Con bò thấy bạn tri âm của mình đến liền tiến ra chào hỏi. Con bò kể lể: - Vừa lúc nãy em sợ quá bác ạ. Sắp tới ngày lễ hội của làng rồi, hai bậc trưởng lão Irish và Egoist đang sự định sẽ có món thịt bò trong bữa tiệc. Mà hai ông ấy còn bảo là cô Pittypat nấu thịt bò ngon lắm, em hãi quá nhưng chẳng biết làm thế nào, chắc sắp chết rồi. Vừa nãy em quyết định sẽ phải cố tận hưởng cho thoả đám cỏ non ngon lành rồi về chuồng nhắm mắt đợi chết.
- Chắc gì đã làm thịt bò vì có khi nhiều người không thích thịt bò đâu, như tôi chẳng hạn, anh đừng sợ. Bác No fear an ủi. - Thôi, thôi bác ơi. Vừa nãy tôi thấy chú Tequila đang câu cá mà có thèm nhìn cái cần câu đâu, chỉ toàn ngồi uống rượu. Có khi hắn chẳng màng ăn uống gì để hôm họ thịt tôi thì ăn cho thoả cũng nên. Tôi lo lắm - Ui sời, cái thằng chỉ suốt ngày uống rượu ấy thì có màng cái gì đâu. Thịt hay cá đối với nó cũng chỉ là một mồi nhắm không hơn không kém, thiếu cũng không ảnh hưởng gì. Để hôm nào tôi bảo với nó một câu, nó nghe tôi lắm.
- Cảm ơn bác, nhưng mà này, sao tôi lại thấy dạo này cái thằng từ miền núi mới về gần đây hay mài dao thế. Cứ rảnh ra chút nào thì nó lại lôi dao ra ve vuốt, ngại quá. Hay là nó đã được cử đi thịt tôi rồi cũng nên. - Cái thằng đấy cũng để tôi bảo cho. Hồi trước tôi có khuyên bảo nó đôi câu mà bây giờ nó học hành chăm chỉ ra phết đấy. - Thế thì em đỡ lo rồi, cảm ơn bác nhiều lắm.Thế là một người một bò lại cùng nhau tán phét vui vẻ và gặm nhấm cỏ non một cách ngon lành và khoái trá. Lúc sau bác No fear được vợ gọi về nhà ăn cơm, con bò vừa thoát khỏi nỗi lo âu tung tẩy đi về chuồng nhai lại đống cỏ còn tích lại buổi chiều. Bác No fear đi về nhà gặp vợ.
- Này anh đi đâu mà phải đợi đến khi em cho thằng con thứ 11 ra gọi anh mới chịu về thế hả? Vợ bác hỏI - À, anh ra lừa con bò mấy câu để cho nó sống nốt mấy ngày nữa trong hạnh phúc ấy mà.- Ừ, anh làm thế cũng phải. Thế cái việc giết thịt con bò hai bác Irish và Egoist giao cho anh chuẩn bị đến đâu rồi? - Xong hết rồi. Anh mà chọc thì nhát nào ra nhát ấy, chẳng trượt vào đâu được. Còn cái dao anh nhờ thằng bé Raxun mài hộ xem ra cũng yên tâm. Thằng bé chu đáo phết, cái dao nó mài đã sáng lên rồi, thế mà nó vẫn còn mài. Cái đấy mà cầm thì sướng tay hết chỗ nói. Cái nghề đồ tể bao năm của anh nay mới có dịp làm lại. Cơ hội này anh không thể nào bỏ qua được, chẳng mấy khi có dịp cho thiên hạ biết tài năng của mình mà.
Nói xong, bác Nofear đi vào nhà trong ăn cơm, vừa ăn vừa khoái trí tưởng tượng ra cảnh được ngồi bàn luận triết học về loài bò với hai bậc trưởng lão, vừa gặm món thịt bò của cô Pittypat nấu, uống ly rượu của Tequila, thực là sảng khoái! Con bò đang tự tin nhai cỏ mà không biết rằng người mình tin tưởng tuyệt đối, người hiểu mình là bác No fear đang âm mưu điều gì. Lúc đó con bò chẳng sợ hãi chút gì. Ôi, cái thân con bò, bất hạnh thay.
Irish
Như vậy là Con Bò đã trở thành nhân vật chính của cái scandale làng từ năm này qua năm khác. Sở dĩ có cái vụ kéo lê chuyện Con Bò từ năm này và năm khác, giây dưa như nước dãi bò, là vì lần lữa mãi mà cậu Răngsún - Gặmdacọp vẫn chưa xuống tay được. Cớ sự là cái nhà cô Pittypat đọc đâu trong tờ giấy báo gói bánh rán nó viết là nhà cô B.B ở tận bên Phú Lãng Sa đang đầu têu cái vụ bảo vệ động vật rất rầm, và cô đã noi gương mở cái hội bảo vệ thú vật làng. Cô Pittypat vận động cho cái hội của cô rất tích cực, đến nỗi nghe đâu dân Hàn Quẩy cũng sắp sửa phải cai thịt chó. Và tất nhiên hiệu quả tức thì của cái phong trào của cô Pittypat là Con Bò phải chưa bị thịt. Hai bác Irish và Egoist thì cứ việc ngồi rung đùi chờ dài râu cái vụ chén thịt bò. Bác No Fear thì vừa làm đầy tháng cho thằng nhóc số 15 kháu khỉnh nhà bác ấy. Bác Tequila thì ngồi xơi rượu ngải năm này qua năm khác đến nỗi ba phen phải chạy lên bệnh viện tỉnh mà xem xét cái cặp gan của bác. Con Bò làng ta vẩn cứ ung dung ngày xơi ba bữa cỏ. Chỉ tội nghiệp mỗi chú Răngsún Gặmdacọp, chú ấy mài đi mài lại con dao của mình mà không biết bao giờ mới thịt được cái nhà bác Bò kia. Năm tháng cứ trôi qua, Con Bò già đi và một hôm lìa đời, còn con dao của chú Răngsún Gặmdacọp thì đã thành cái kim tự khi nào. Thế là bác thợ may Lonely_Green_Desert bèn dùng cái kim ấy và bộ da Con Bò mà may cho cả làng mỗi người một đôi ủng xinh xinh. Ngày hội của làng đã đến gần…
0 Comments:
Post a Comment
<< Home