Thursday, February 03, 2005

Thơ Pagoda

Thơ năm chữ không phải là khó gì, thú thực bài thơ này lại khiến tôi cần phải đặt nó lên vị trí trang trọng mở đầu."Giếng làng", tả cảnh đấy thôi,nhưng có cái gì là lạ nhẹ nhàng đang lơ lửng tan ra... chữ nào trong năm chữ ấy của một câu,câu nào trong hai mươi câu ấy của một bài cũng mang nặng cái hồn đặc chất Pagoda.

Giếng làng
Pagoda

Chiều rơi nơi giếng cạn
Thấy trời ngơ ngác xanh
Ai ngày xưa áo lụa
Ngẩn ngơ ngó qua mành
Con chim nào thảng thốt
Kêu đôi tiếng vu vơ
Buồn lan theo khói bếp
Chiều run đôi tiếng hờ
Ngày xưa ngày xưa nhỉ
Có kẻ đi qua làng
Dừng chân nơi giếng cũ
Giật mình khi chiều sang
Ngày xưa ngày xưa nhỉ
Theo khói bay về làng
Thấy chiều rơi đáy giếng
Có kẻ quên mơ màng.


Jazz cho một ngày mưa
Pagoda

( trời không mưa và em không đến
Anh còn biết làm gì )
Saxophone lang thang
Saxophone đi hoang
Và ngày mưa em không đến
Ngày mưa em
không
đến
Không đến
Ô! Anh biết làm gì khi trời mưa
Anh xoè
bàn tay. Hứng giọt
Mưa rơi ướt
Ướt nhoè
ướt
nhoè
Có nỗi buồn nào lang thang
ngoài mưa.
Kèn saxophone rên rỉ khúc buồn
Buồn tênh
Buồn tênh
Ngày mưa buồn
Và em không đến
Anh cắn hạt mưa vỡ oà
Bay
Bay ngoài cửa số
Bay ngoài cửa sổ
Mưa rơi
Và em không đến
Khi trời mưa rơi
Trách gì trời mưa ?
Trách gì
trách gì....
em không đến
Saxophone rên rĩ mãi khúc buồn
Saxophone lang thang
Saxophone
uống rượu
Và em không đến
Saxophone ngồi đếm
ngồi đếm
ngồi đếm
Mưa rơi
Li ti hạt lạnh
trời mưa buồn
Saxophon bật khóc
Ngày xưa trời mưa em có khóc?
Mưa buồn
mưa buồn
Trách gì ...
Saxophone
lang thang
Saxophone
đi hoang


0 Comments:

Post a Comment

<< Home