Thursday, February 03, 2005

Thơ Raxun Gamzatốp (người Việt Nam)

Dạo nọ vô tình đọc bài thơ "Mặt trời đỏ" của nickname Raxun_Gamzatốp bên phần dự thi Thơ,box Thi-ca,tôi giật mình,cứ nghĩ rằng người này lớn tuổi ! Có lẽ tôi ngạc nhiên thấy người ta có thể điềm đạm một mình đứng trước cái vô cùng để phân định một cái vô cùng. Hỏi ra mới biết,cậu ấy còn trẻ lắm,17 tuổi, tên rất giàu âm điệu :Nguyễn Bình Nguyên ,còn tuổi nào mơ mộng hơn,và thế là tôi lại thấy thơ cậu có những lúc bâng khuâng chưa định,đi sâu vào thế giới nội tâm với tình cảm ước mơ tưởng tượng,đôi chút xa xôi hư ảo,nhưng đầy chất trí tuệ.

Mặt trời đỏ

Raxun Gamzatốp

Ngày hôm nay tôi nghĩ tới em nhiều
Mặt trời đỏ chia làm hai nửa
Một nửa sáng bừng lên rực rỡ
Một nửa đỏ buồn, một nửa buồn thênh
Và mặt trời cô đơn
Một mình nơi cuối mặt hồ sương trắng
Sương đang lên và mặt trời lặn xuống
Ngày tắt dần, đêm đang tràn lên


Như thế có phải là tôi sẽ kết thúc ở đây
Tôi không muốn không hiểu em có biết
Và mặt trời vẫn đỏ hoài mải miết
Mặt trời đỏ không muốn lặn đâu em
Em hãy ngắm mặt trời mà xem
Hãy nhìn kỹ vào sâu trong nó
Mặt trời đỏ vẫn còn đứng đó
Mặt trời đợi em, Quỳnh ơi

---------------------

Mưa là giọt lệ của trời.
Giọt lệ của người? Không có đâu!

Raxun_Gamzatốp


Mưa ở nơi đâu, mưa nơi đây
Mưa giăng mắc, rượu vơi đầy
Mưa buông xuống, đèn lai láng
Mưa buồn làm rối lòng tôi
Mưa mênh mang, mênh mang mãi thôi
Mưa nhạt nhoà, nhạt nhoà lòng người
Mưa thổn thức như lòng người thổn thức
Chén rượu vơi đi, buồn sẽ nhẹ hơn ư?
Tí tách lan can hạt mưa sa
Tí tách hồn người buồn nhạt nhoà
Làm sao mưa cứ rơi rơi mãi
Để hồn người nhỏ lệ rơi rơi?

Buồn lắm mưa ơi, chán lắm mưa
Ồn quá xung quanh mệt lắm mưa
Rượu hết, ngưòi lấy gì để uống
Để quên, để nhớ, để bâng khuâng
Trời đang khóc ư? Khóc thật nhiều
Những khi được khóc có bao nhiêu
Khóc đi ngày mai trời xanh lại
Không khóc được ư? Buồn thật nhiều.
Mưa là giọt lệ của trời
Giọt lệ của tôi? Không có đâu
Mưa sẽ rơi hết ngày mai sáng
Nỗi buồn của tôi suốt đêm thâu.

-----------------------


Nước Nga
Raxun_Gamzatốp

Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về
Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga
Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga qua thời gian để sống và thời gian để chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang
Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiêng nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn
Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)

0 Comments:

Post a Comment

<< Home