Thursday, February 03, 2005

Thơ Hoàng Yến

Tự nhiên như những ý nghĩ thoảng qua nhưng làm ta nhớ là thơ Hoàng Yến. Không có cái cuồng nhịêt si mê mà đằm thắm,ý nhị là thơ Hoàng Yến. Tôi còn gặp cái nửa thực nửa hư man mác màu sắc dân gian,tưởng như quen thuộc từ lâu lắm rồi ...

Cô bé mất búp bê.


Em đưa anh vào thế giới của em
Kể anh nghe câu chuyện ngày còn bé
Tròn năm tuổi nhận món quà từ mẹ
Mừng rỡ reo hò, quà là một búp bê.
Luôn bế trên tay và yêu thích, mải mê
Tìm đồ điểm trang cho nàng tiên của bé.
Bé cùng nàng đi vào truyện cha kể
Vào những giấc mơ thấp thoáng nắng lung linh,
Con đường nhỏ dẫn đến lâu đài xinh
Cỗ song mã leng keng dàn chuông bạc
Trong lâu đài không có ai độc ác,
Vườn đầy hoa chim mải hót say sưa.
Hạnh phúc ngọt ngào cho đến một buổi trưa
Trời nắng gắt bé ngồi bên bậu cửa
Đang quạt cho nàng tiên, đột nhiên ngã ngửa
Một thằng bé chạy ngang đẩy bé, cướp búp bê!
Thật đau buồn, bé khóc mãi chán chê
Vẫn không hết nhớ thương nàng tiên bé
Ngày qua ngày bé mong tìm đứa trẻ
Sẽ đưa hết đồ chơi của bé đổi búp bê....
Anh chợt cười, cô bé ấy ngốc ghê!
Không chơi thứ này thì chơi thứ khác,
Lớn lên hiểu đời không là khúc nhạc
Sao còn lưu luyến những du dương?
Em trả lời bằng ánh mắt yêu thương
Ước muốn của em chẳng khi nào có được
Cho dẫu lớn lên rồi bao khó khăn gắng vượt
Em vẫn là em, cô bé mất búp bê.

Hoàng Yến

0 Comments:

Post a Comment

<< Home