Thursday, February 03, 2005

Phiêu lãng - Codet


Gã nằm ngửa đầu . Buồn . Trời ơi là caí nỗi buồn của gã . Gã đã tự cấm mình là không được buồn . Hèn .Gã nghĩ . Thời buổi này đi lên thanh niên mà lại còn sót lại một kẻ lạc lõng như gã thì cũng lạ . Dưng mà tự bản thân gã cũng ghét chính gã đấy chứ . Thỉnh thoảng gã tự nhổ vào cái nỗi buồn ngớ ngẩn của gã. Công danh ư? Sự nghiệp ư? Nói về gã thế nào nhỉ? Tại sao mình lại có bộ mặt của kẻ có bộ mặt không thể chơi được nhỉ . Ông Nam cao thì mặc ông ấy chứ . Tại sao lại vận vào người tôi. Ấy đấy .Chắc vì thế mà ra trường vài năm rồi mà gã vẫn cứ phải mang tiếng là thằng ăn bám mẹ. Ôi Chúa ơi , À mà mày làm gì có quyền gọi chúa . Chúa chỉ giúp cho những kẻ nào muốn tiến thôi . Ừ thì gã khát khao tiến đấy chứ , Ai là người muốn thụt lùi đây ?Hoạ có mà điên . Kì luận văn chỉ vì nhìn cái bộ mặt chẳng mấy nhanh nhạy của gã mà cái đề tài ngon đã bị nhường cho người khác . Hận 1 tí. Kiện 1 tí vì luận văn 8 >Sướng 1 tí vì bằng khá trong khi ối kẻ tiền như nấm , thậm thụt như nấm mà vẫn bị trung bình. Quan trọng là khi ra trường em ạ . 8 chả là cái ******* gì.Em có đầu ra không ? Đấy . Gã nhìn mặt ông giáo sư. Một tháng ông kiếm vài chục triệu . Tiền đối với ông chả là cái ******* gì mới đúng. Nhỉ. Ra đời rồi sao gã cứ mãi ngây ngây ngô ngô như chị em Toả nhị kiều. Mất đứt vài trăm nghìn tiền lệ phí ngu thì làm sao . Có học được bài học gì không hay chỉ lại mất lòng tin?. gã đi làm bốc vác , gia sư ,đưa hàng, bất cứ việc gì...Làm nhân viên một quán ca fe giải khát gã bị sa thải . Chắc vì cái bản mặt trời hành của gã. Xin tiền lương á? Chưa được 1 tháng , đúng ngày này tháng sau nhá . À , mày định làm trò à , tao bảo rồi mà , đi cho tao bán hàng ông gọi 113 bây giờ . Từ ngày mày đứng bán ế bỏ mẹ, tao phải thuê mấy đứa con gái ... Phắn đi.
Gã lầm lì . Đi bộ . Để gặm nhấm . Cái gì nhỉ. Nhục . Nhưng mà thôi thế mới lớn được. Đi 1 nhày đàng học 1 sàng khôn. Các cụ dạy cấm có sai. Bốc vác nhẩy. ừ thì làm . Một lần gã buột mồm chửi bậy một câu . Bỗng nhiên sững nguời lại. Trời mày chửi bậy đấy à? Người hành tinh khác ? Tao mà thấy mày lặp lại một lần nữa là một bin cho phù mỏ nhé.
Gã về . Nhìn bà già gã thương đứt ruột . Cái thương này khác với cái thương của tình yêu lứa đôi (thưong chết cả cõi lòng). Mỗi lần hai nửa cốc bia gã lại lẩm nhẩm bằng bao nhiêu bữa ăn của bà già rồi nhỉ. Khi gã bị chạm nọc tự ái , nghỉ ở nhà ,vào buổi trưa buồn ngủ quá thì ngủ ,còn không gã quả thực gã không dám ngủ . Giờ này chắc bà già vẫn còn đang ngồi làm . Khoẻ mạnh như thế này chỉ mỗi cái mặt không chơi được thôi thế mà ,... gã ngậm ngùi .Đau. Kể ra nếu không có dáng thì cũng phải có tài . Tài thì phọt phẹt , cửa thì không , gã cứ chơi vơi như vậy.
Hồi xưa , gã cũng từng đi làm gia sư . Thế mới tài và gã cũng phải công nhận không phải caí nghề này là dễ sơi. Mẹ học sinh trông thật là duyên dáng , tóc nôi môi trề , luớt đi trên con madét sờ ti màu da cam. Hất hàm hỏi :Em học nghành gì?...Chắc phải lãng mạn lắm thì mới học nghành đấy nhỉ . Dạ đúng quá đi chứ . Gã chưa dám kể cho mẹ phụ huynh biết hồi xưa gã hơi học bị không giỏi nên phải thi khối C , chứ lãng mạn caí cóc khô gì .Học sinh thân Su mặt Trư hỏi khi thày trò ngồi vào bàn :Anh ơi em hỏi cái :Háp lai là gì hở anh? Là nửa đời chứ còn gì nữa . Lớp 7 rồi mà không biết à . Thế á , sao lạ nhỉ . Anh có hay chơi Háp Lai không? Anh , anh chơi cả cuộc đời chứ nửa đời là caí đinh gỉ gì! Thôi học bài đi. Đừng tưởng gã không có kinh nghiệm . Trông cái mặt thế này mà cũng đã từng dạy một chú nhi đồng lớp 3 rồi . Chắc tại hồi đó vưỡn còn ngu ngơ . Đặt câu với các tính từ chẳng hiểu sao giời sui thế nào hay tại gã buồn ngủ mà lại cứ tương :-Mẹ em bưng lên một đĩa thịt gà thơm phưng phức.
-_Nồi canh nhà em toả hương ngào ngạt.
Thôi rồi Lượm ơi. Gã bị đuổi rất tế nhị và cũng kịp nhìn thấy cái đuôi mắt sắc hơn dao của phụ huynh.Nào thì Makettinh. gã đi bán bột đậu xanh Biệt hiệu Con Rồng Vàng. Ôi , cái này phải vào toàn bệnh viện để bán . Dấy là người ta dạy thế. Vào đấy gã chứng kiến bao nhiêu cảnh mà về sau gã chợt thấy quý tấm thân của mình .Gã ước gì là nhân viên phát khuyễn mại cho hết cái đống bột này chứ chẳng phải mơì chào mỏi mỏ để họ mua. Xê ra , đang nẫucả ruột còn mua bán cái giề? toàn hàng ế , hàng tồn kho , tuồn ra đây hả //?Gớm chết cứ làm như năm bờ oăn tăng lực không bằng!Đói gã bóc vài gói ra ăn sống. Khỏi uống nước. Gia đình à . Kể ra thì cũng thuộc diện hơi bất hạnh một chút . Bữa cơm gã không ám nhìn mẹ nhai . Không có một cái gì đau xót cho gã bằng cảnh tượngấy.Trệu trạo. Ăn đi con .Ngon lắm . Ăn đi cho đỡ khổ.Tệ hơn nữa , có một người mà gã luôn căm ghét mõi khi nó giở trò. Từ lâu rồi cái ý nghĩ một tao sống , hai mày chết chứ cả hai không thể sống chung một mái nhà được. Là đàn ông , tao đau khổ đã đành , nhưng tao biết câm. Tao biết giấu .Tao chỉ khổ một mình tao thôi . Tao không hành ai . tao không phải dũng sĩ diêt gia đình.Mày thì khác , mày hèn (dĩ nhiên là hơn tao). Nhìn mày tao chỉ muốn cho mày một xiên rồi tao đi . Tao đi đâu? Đi tù . Nhưng giời ôi , tao chả sợ vào tù là gò bó đâu , tao chỉ sợ đầu gấu hành tao thôi . Đầu gấu lại á . Sống lâu lên lão làng á?. Thôi tao tỉnh lắm. Chứ tao lại u mê như mày làm khổ gia đình , làm khổ xã hội à? Tình yêu à?. Khổ hồi sinh viên gã cũng đã từng yêu. Đớn thay đó lại là một tình yêu đơn phương . Cũng tại vì dát gái . Ai đời người ta đã nể cái mặt hãm mà thương tình bật đèn bin lên mấy lần lại còn ngu không nhận ra. Phải tấn công mạnh vào chứ . Bây giờ con gái người ta mới mạnh dạn tỏ tình .Đúng là ấm ớ cà dớ.Gã chỉ nhình người ta qua cưả kính thôi. Hai đứa ngồi 1 bàn , nàng có mái tóc dài ngang lưng. Hiền- như thơ Anh thơ ấy. Chao ôi vì kính cửa sổ quá sáng lên gã nhìn nàng .Đắm đuổi như cá chuối chết vì con.Khốn nạn thật cho cái thân gã . gã để sổng nàng như người ta sổng một con chó bị dốt lâu ngày . Nàng hết ngây ngây thơ thơ rồi . Ai còn nhận ra nét quê Bình Lục của nàng nữa bây giờ. Và điều quan trọng nhất là nàng đã không muỗn thông cảm với cái mặt hãm tài của gã nữa.Gút bai pho e vờ mối tình đầu mãnh liệt.
Dạo này gã cũng học tân tiến hiện đại . Thôi thì tình đã qua , ta đi tìm tình mới.Chat chat chat. Bước vào hàng Điểm truy cập In tơ nét, gã được xếp ngồi kẹp giữa hai người . Bên phải là một ông già cỡ khốt, bên trái là một bé chắc dân tỉnh . Mặt của bé cũng xấu như cỡ mặt của gã. Ba người thi nhau mổ , mổ , mổ - một hạt thóc vàng tình tang , hai hật thóc vàng tang tính. Cứ thế . cuối cùng thì gã đã chọn được hai cái ních tuyệt hay: Cô bé láng giềng (gã cầu khẩn đừng cho cô bé biết mặt gã . Kẻo bé chạy mất guốc), Một ních :bà già khó tính .(Khó tính ta cũng chơi). Quả thật nói chuyện với bà già khó tính một lúc gã bị đuổi thẳng thừng. Thì thôi. Cô bé vậy . Sao một hồi hai ưu, hai heo , chán chê đến giai đoạn bé hỏi gã là phan phen của ai . Đang tần ngần suy nghĩ , chả nhẽ lại bẩu thich cái bàicủa emniem nhứt là cái bài gì nhỉ :À KIM. Kim. Vừa mắng vợ vừa yêu vợ vừada diết vừa rên rỉ nỉ non vừa dã man...Chưa kịp nói thì bỗng màn hình rung lên trái tim mùa hè đỏ như ông mặt trời Cùng dòng chữ :Béc căm :Em thần tượng anh".Gã có cảm giác nếu là Voi Chat thì gã đã bị lủng màng nhí bằng lỗ kim rồi.
Vậy là tình yêu ảo cũng chán . gã lại trở về với nỗi buồn vô thiên lủng .Sời . Thấy người ta như thế lại chạnh lòng . Thì hành động đi . Tao đã bao lần bẩu mày rùi . Phải tiến. Alê.
Lại lầm lụi. Gã cũng thích dôi khi lãng mạn dạo quanh phố phường , dạo quanh thị trường. Chết nỗi lại ngượng . Thanh niên một mình nếu không đi với người yêu tay trong tay thì đến bị điên rồi còn gì . Hoặc là người ta cảm thụ văn chương, sáng tác naỳ nọ ...Thỉnh thoảng chán quá -gã đi , nhưng bao giờ cũng cầm trên tay tờ báo , giả vờ vừa đi mua báo về để nhỡ bạn bè hay ai nhìn thấy khỏi thì thầm thàm mùa xuân rằng thằng kia đang bị hâm!
Chưa bao giờ gã nghĩ nhiều đến cái chết như vậy . Chết là hết . Không chết không là hết . các bạn trên TTVNon.. bẩu vậy . Chưa đọc à ? Thế đọc đi rồi về đây cãi nhau với tao tiếp nhá . Đã dốt lại còn bảo thủ. Đáng đời.Sông Hồng Đỏ nặng phù sa . Xuống bãi giữa ấy . Ối người bị chết đấy . Hay là vô lê, hay là xe đạp chổng ngược xuống. Hình như nước mát lắm thì phải (.Ai thử rồi cho gã này biết với nhá.) Tuy cũng hơi tanh 1 tí . Ăn thua cha gì . Chết rồi còn biết gì . Treo cổ à ? Sợ lắm các chị ạ. Mặt mũi tím bầm , lưỡi thè lè . Ghê chết người đi được. Mặt bình thương đã ghớm rồi , chết lại còn để xấu trên mặt. NO , no no. Gã hét lên. Hay là uống thuốc trừ sâu . Thôi . Toàn đồ giởm . Chết chả chết được lại bị thiên hạ cười chê. (Thằng đấy chắc học nhiều bị hâm , hay thất tình , đâu hai anh em nhà nó đánh nhau , thằng em không đánh được thằng anh nên uất quá tự tử...) Quan tài mua loại gì nhỉ . Thôi hạng 3 thôi , $ ở đâu ra bây giờ . Tốt nhất là chêt mất xác- đỡ phải chôn.
Tiền ! gã thèm $. Chẳng phải giấu giếm gì điều ấy. Ngượng cái gì cơ chứ. Dưng mà ai xoè $ ra và bẩu gã làm việc gì trái Pháp Luật của nưóc chxhch VN thì đừng có hòng . Tinh thần yêu nước là bất diệt .Kể ra bây giờ có ai ve vẩy tập $ lung lạc gã thì dù có thèm rỏ dớt rỏ dãi gã cũng lắc . Thế có bảo thủ không cơ chứ. Kệ . Bảo thủ chính đáng cơ mà.
Sau những cơn gậm nhấm ý nghĩ như chuột nhắt ấy , gã lại thêm một tính xấu nữa . Đó là tính so bì. Khổ , tưởng so với ai hoá ra là với thăng Duy. Bố nó treo cố vì nợ . Mẹ nó hơi hâm.Nó là cả. 4 đứa em đằng sau. Hồi xưa nó cũng chăm lắm .Mấy đứa em lớn là có bàn tay của nó đút xôi cho đấy . Chứ lại không à!. Nó đi tù từ thửa chưa đủ tuổi vị thành niện , mẹ nó theo sau vì buôn trắng. Mấy đứa em cho đi trẻ không nơi nưong tựa.Tội . Dưng mà bây giò ai gánh đưọc đây. Ra tù nó về . Mồm khéo lắm .Gã tìm hiểu thị trường trong tù cũng từ nó mà ra. Từ đó mỗi lần muốn xiên thằng anh trời không tha- gã không tha , là đã có vấn đề phải suy nghĩ rồi . Dưng mà độ này thằng Duy tệ lắm . Gã không ngờ nó lại khốn nạn đến thế. Hôm qua nó vừa mua thuốc chuột định bắt 2 thàng em sinh đôi (bị người ta giả lại) uống . Hai thằng nhỏ này thế mà khéo . Đắng lắm em không uống đâu .Anh uống trước đi. Thì uống trước này . Cho vài cái tát hết đường dạy khôn. Con kia mày mười mấy tuổi rồi à . Để đấy tao bán mày đi biên giới , làm vợ ngoại quốc suớng nhớ. Bà già kia(bà này là mẹ nuôi của bố nó), bà chết đi. Bo bo như thế sống đưọc bao nhiêu mà cứ ki, keo kiệt...
Hôm qua gã gặp thằng Duy > Tệ hơn cả suy nghĩ . Nó bảo gã:
- Đại ca ơi cho em xin một cốc .
- Ok , gà đen . Uống đi . Anh cũng uống chịu thôi mà . Nhưng để anh chịu . Mày uống đi.
Gã lơ đãng tránh không nhìn vào cái bản măt nó. Cũng định lên một bài học nhưng sực nhớ gã chả có $ mà thể hình với tekon đo, diu đo, ủ su... Nên thôi. Cho nó một cốc . Công an đang truy nó . Cốc cuối cuộc đời . Có thể là như vậy.
-Em , em khổ lắm đại ca ơi.
Gì nữa dây. Định xin $ à. Gã nghĩ thầm .Ông mày còn khổ nữa là mày.
-Sao?Gã lạnh lùng.
-Em bị bị...Đột nhiên thằng Duy rạng háng ra .Mèn đéc ơi. Toàn những ban nhạc sắc màu Nam Bắc hiện về dưới đũng quần nó.
-Mày sao vậy . gã khụt khịt mũi. Quả là hơi có mùi hơn cả mùi cám lợn nhà bà hàng xóm.
_Ung chim!
-Gì?
_Ung chim đại ca.
Mỗi ngày em cần 25 nghìn đi hút mủ . Đời em thế là hết rồi đại ca ơi. Em xin $ bà già , bà không cho( thực ra là bà có cho nhưng cũng vì nghèonên ít cho, với cả tại thằng này láo), đi làm rán quẩy thì cháy cả nhà người ta , người ta doạ cho em đi tù . ...
_Thôi mày đừng kể nữa .Nẫu. Còn 2 nghìn tao đi mua rau . Cầm nốt đi đi.
Đấy hết cả chán với ngán . gã lại trở về lại đau đáu . vẫn buồn . Nõi buồn ngu ngốc . Lăn vào đời đi. Lao động đi . Chịu nhục đi . Khổ à . Người người khổ , nhà nhà khổ . Mình mày khổ đâu mà phải so bì. Đi lên thanh niên làm theo lời bác , không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền...
Ngoài cửa có mấy bóng trẻ con ngấp ngó . Chắc thấy gã hát hay quá lên nghe.
Chúng mày ơi anh ấy bị Đao thật rồi . Hê hê có thằng bị Đao./.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home