Thursday, February 03, 2005

No fear- những ngày mưa

No fear
Đôi khi ta tìm đến một sự thảnh thơi
Đấu tranh và vật lộn. Che chắn và tấn công. Không sợ gì cả vì tất cả đều đáng sợ. Ngạo nghễ về chính mình và khinh bỉ cái con rối với những mảng màu nhoè nhoẹt mà mình trưng ra ở giữa đời… Đôi khi ta tìm đến một sự thảnh thơi.
(Tequila)


Những ngày cuối tháng 5... những ngày mưa...
Đem lại cho ta cảm giác cuộc sống là những chuỗi ngày dài vô vị. Hết nắng rồi lại mưa. Đó âu cũng là điều quá thường trong hàng ngàn vạn những lo toan vật lộn giữa dòng chảy nghiệt ngã của cuộc đời....
Một tối cuối tháng 5, xuôi theo dòng người hối hả chạy trốn cơn mưa bất thường, trong đầu bao toan tính cho ngày mai, bao lo lắng cho tương lai,cho sự nghiệp - tưởng chừng như chẳng bao giờ có được phút thảnh thơi...
Mưa... tạt vào ven đường, mua cái áo mưa mỏng, cuống cuồng mặc vào cho dù nó chỉ là một mảng ni-lon mỏng mang hình cái áo, mặc nó vào chỉ đem lại cái cảm giác đã chạy trốn được cơn mưa, nhưng thực ra chỉ cần cựa mình là nó đã bung ra từng mảng rách một cách thảm hại... Đi giữa trời mưa với một cái áo mưa như thế này, chợt nhận ra rằng mình vẫn trắng tay và bất lực trước cuộc sống, vẫn chẳng thể nào chạy thoát khỏi cơn mưa của cuộc đời... những lo toan lại càng đè nặng hơn...
Nhìn quanh... kẻ nào cũng cố thu nhỏ mình trốn cơn mưa trong những chiếc áo mưa đủ dạng: mỏng có, dày có, trong có, đục đục có, đen sì có... tựa như những con ốc sên hèn nhát rụt cổ vào cái vỏ bọc cố hữu của mình. Tự nhiên như thấy mình cũng không đứng ngoài số đó, hèn nhát và bon chen tự cuốn mình vào cái dòng chảy không ngưng nghỉ dù chỉ là một phút -- dòng chảy cuộc đời....
Một bài “Quốc ca” từ xa vang tới, càng ngày càng gần hơn... “trùng trùng quân đi như sóng...” ... cả dòng người như chững lại... Những bóng áo dài trắng của nữ sinh trung học... áo đồng phục mang phù hiệu riêng của một lớp 12 cuối cấp... những nụ cười... những tiếng hát vang ... tất cả đều thấm đẫm nước mưa. Vượt hẳn lên trên và như muốn bất chấp cả cơn mưa xối xả đang muốn đè dập mọi thứ xuống dưới nó. Những đôi mắt cười ướt nhoè nhoẹt nước mưa,
Những bàn tay nắm chặt lấy nhau bất chấp cả nước mưa trơn tuột ...
Ngày mai ... họ sẽ chia xa...
Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng... ... giật phắt cái mũ áo mưa vốn đã lùng bùng và rách nát...mọi vật chợt nhoè nhoẹt... quá khứ xa xưa hiện về... Bất giác mỉm cười... cuộc sống thật kỳ diệu....

0 Comments:

Post a Comment

<< Home