Thursday, February 03, 2005

Raxun- Ngớ ngẩn

Raxun:

Bây giờ thì tôi phải giới thiệu cho mình, chẳng biết viết thế nào cả. À, có lẽ, giản tiện hơn thì một bài tuỳ bút của tôi cũng dùng được. Nó sẽ giới thiệu tôi thay tôi, giới thiệu luôn cả Pittypat thay tôi nữa. Thôi đành thế vậy. (Raxun)


Ngớ ngẩn
Có một lần bạn tôi gọi tôi là ngớ ngẩn. Ừ, ngớ ngẩn, ngớ ngẩn thật, tôi là Ngớ Ngẩn.
Có một cậu ngớ ngẩn
Suốt cả ngày lẩn thẩn
Cắn bút ngồi tỉ mẩn
Trông cậu rất là bẩn
Giả vờ thơ với thẩn
Viết rất là vớ vẩn
Nên gọi là Ngớ Ngẩn(Tôi học tập Mít Đặc đâu có tồi nhỉ)


Tặng Pittypat
Trong một đêm ngớ ngẩn cách đây khoảng 1 năm, Ngớ Ngẩn gặp cô. (hồi đấy tôi là Dire_Straits còn cô là Sensibility). Đó là một đêm mà theo như Doxtoiepxki thì là một đêm đẹp trời mà chr có thể cảm nhận được nếu như còn trẻ. Hoặc có thể, bác Eigoist nhà ta sẽ bảo là cái đêm kiểu đấy chỉ những kẻ mất ngủ mới hiểu. Còn tôi, tôi thì sẵn sàng xé một tờ giấy học sinh và viết "cộng hoà xã hội Việt Nam..." về việc đấy chính là một đêm ngớ ngẩn mà chỉ những ai còn có thể ngớ ngẩn mới cảm nhận được. Đêm ngớ ngẩn ấy nó như thế nào tôi cóc nhớ nữa rồi, nhưng hình như là nó ngớ ngẩn theo cái kiểu mà bạn bất giác cảm thấy mõm mình vêu ra một lời ca thán:"Ngớ ngẩn thật!". Tất nhiên, đấy cũng là một câu ngớ ngẩn, quá là ngớ ngẩn.
Ngớ ngẩn thêm một chút, sensibility thì dài, ngại viết nên có khi tôi cứ gọi ả là Cảm đi, nhờ? Cảm gặp tôi đêm đó. Tôi dụ cho cảm trình bày. Rất ngây thơ, Cảm sập bẫy ngon lành và thao thao bất tuyệt về cái vụ Cuốc theo ngược gió sở trường đến sáng, đến độ thành ra tôi cũng cảm luôn, tôi bị cảm. Nghĩa là tôi lò dò đi ngủ lúc gần sáng và lúc mặt trời 12h trưa chiếu vào mặt cứ tưởng là nắng ban mai. Mấy đêm sau cũng ngớ ngẩn tương tự, Ngớ Ngẩn và Cảm thành bạn.
Ngớ Ngẩn và Cảm chơi thân nhau. Ngớ ngẩn thật, cảm luôn mồm bảo tôi đã cho cảm nhiều. Thế mà tôi thì lại thấy tôi nhận được nhiều hơn gấp mấy. Ừ, kiểu nó phải thế, nói nhiều đau diều. Nói chung thì Ngớ Ngẩn chẳng bao giờ làm những gì không có lợi.
Hôm nay cảm bảo: "N này, tôi biết mấy hôm nay ông buồn. Giả sử tôi là ông, tôi cũng buồn. Nhưng giả sử tôi là ông, nghĩa là khi tôi buồn ấy, thể nào ông chả nghĩ ra cách làm cho tôi cười. Thế mà bây giờ ông không nghĩ cách làm cho mình cười được sao, N?". Ừ nhỉ, tại sao tôi phải buồn, cứ ngớ ngẩn lên đi chứ. Hình như đã có lần chán nản và bế tắc, thấy cô Cảm cũng thế, Ngớ Ngẩn gác cái mình đang có trong người đi để mà ngớ ngẩn, rồi thì cả hai cùng ngớ ngẩn. Ừ, tại sao tôi phải buồn, vị trí của tôi là ngớ ngẩn.
Ừ, nếu ngay mai Cảm buồn (đừng có mà như thế), mà Ngớ Ngẩn thì không còn ngớ ngẩn thì Ngớ Ngẩn cóc phải là ngớ ngẩn. Như thế quá thiệt, mà Ngớ Ngẩn thì không bao giờ chịu thiệt. Ngớ Ngẩn hay cười những lúc Cảm ngớ ngẩn, và Cảm chắc cũng hay cười những lúc Ngớ Ngẩn cảm.
Thôi, ngày mai Cảm thi rồi, còn Ngớ Ngẩn cũng đã trở về ngớ ngẩn. Thi tốt đi.

Truyện cổ tích

Những ngày thơ bé đi qua lâu rồi, giờ đây ngồi ngắm lại những ánh sao êm ái trong khoảng trời nhỉ đêm khuya mà nhớ lại những câu truyện cổ tích. Ba que diêm đưa một cô bé từ những cực khổ đến hạnh phúc ngọt ngào, cô trở về bên bà ngoại. Chàng lính chì rơi vào trong lò lửa để kết thành trái tim bất tử. Nàng công chúa ngồi đan áo đợi chờ bầy thiên nga. Tuổi ấu thơ trôi qua như thế, trong những tưởng tượng mơ màng, bay bổng về một thế giới diệu kỳ. Để ngày mai, chúng lớn lên và viết tiếp những câu truyện cổ tích về cuộc sống.

Cổ tích là cổ tích và cổ tích là tình yêu. Những người sống quanh ta, những chàng trai và cô gái, họ đều là những hoàng tử, những công chúa, những dũng sĩ và cả những thiên thần. Ngày bé, họ đã từng mơ mình là chàng hoàng tử vượt bao hiểm nguy, những công chúa vô cùng xinh đẹp. Trong những câu truyện ấy, hoàng tử và công chúa bao giờ cũng yêu nhau thắm thiết. Giờ đây, họ đi tìm riêng cho mình một nàng công chúa, một hoàng tử để yêu thương. Những tưởng tượng bay bổng về những thế giới diệu kỳ của tuổi thơ đã nuôi dưỡng tâm hồn họ, bây giờ đem đến cho họ tình yêu, hạnh phúc và niềm tin. Có một chàng hoàng tử vừa phóng xe máy lướt qua bạn. Chắc hẳn chàng đã từng thất bại trước một con quỉ nào đó (vì nhiều khi, công chúa lại đi yêu con quỉ :) ). Nhưng ngày mai, cùng lắm là ngày kia, chàng trai lại dấn thân vào một thử thách mới, lại đi cứu một nàng công chúa xinh đẹp khác. Bởi vì, chàng không bao giờ đánh mất niềm tin vào những điều kỳ diệu, dù mong manh như thế nào chăng nữa. Cổ tích đem cho chúng ta những điều kỳ diệu, tình yêu cũng thế.

Cổ tích là cổ tích và cổ tích là cuộc sống đời thường. Có biết bao những câu truyện buồn, rất buồn, như là nàng tiên cá vì yêu người mà hoá thành bọt biển , em bé bán diêm chết bên hè phố, như là "nàng chúa tuyết" và chú lính chì dũng cảm... Và xung quanh ta, ngay trong chính chúng ta, bao buồn vui đã đến và ra đi. Ngay bây giờ đây, chắc hẳn một người bạn, người quen của chúng ta đang buồn và đau khổ. Nhưng họ chưa bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống, như những câu truyện cổ dù buồn vẫn đem đến những ước mơ. Chúng ta có niềm tin và ước mơ, có tình yêu với con người, với cuộc sống và chúng ta có những người bạn, người thân quan tâm và sẵn sàng chia sẻ. Vì như nàng tiên cá, nàng đã có tình yêu. Cô bé bán diêm chết trong tưởng tượng về hạnh phúc đơn sơ của mình, hạnh phúc có bà ngoại. Chú lính chì trong đám lửa với tình yêu bất diệt. Và như cả tôi và bạn, chúng ta có tình yêu mà mọi người dành cho ta. Cho dù thế nào, cuộc sống vẫn đẹp như những câu truyện cổ.

Và cuối cùng, cổ tích là gì. Cổ tích là những câu truyện thần tiên, những gì chỉ có trong tưởng tượng và cũng là tất cả những gì đã đi qua trong cuộc đời, những nơi ta đi qua, những nơi ta sẽ đến, những gì chúng ta đã mất, những gì chúng ta sẽ có, những điều chúng ta nói cho nhau nghe, những tình cảm mà chúng ta đã đem cho và nhận. Tất cả, tất cả làm nên những câu truyện cổ tích của mỗi chúng ta, đem cho chúng ta nỗi buồn, hạnh phúc, tình yêu, niềm tin và những điều kỳ diệu.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home