Thursday, February 03, 2005

Egoist: Chỉ có kẻ mất ngủ mới hiểu


Egoist xuất hiện trong box VH với dòng chữ “chỉ có kẻ mất ngủ mới hiểu”. Khi lần đầu tiên tôi gặp bác VNHL, hai anh em đã thống nhất quan điểm với nhau: “Egoist là tay quái gở khù khoằm nhất thiên hạ!”
Gần đây gặp được Egoist, mới thấy hoá ra hắn thật dễ mến. Bạn hãy nghe hắn nói về việc, tại sao các bài viết của hắn lại kỳ quái và khó hiểu như thế: “Những gì viết ra đã không còn là chính mình nữa, nó đã bị khoác lên một lớp vỏ ngôn từ. Suy nghĩ của mình thì không thế, đứt đoạn và hỗn độn. Tôi chỉ muốn ghi lại những suy nghĩ của mình theo đúng cách mà nó diễn ra…”
(Tequila)

Đây là một bài của Egoist viết trong Topic Cuộc rượt đuổi trên mái nhà của Irish.Phiêu du trong một cơn mộng mị. Đọc cái này cảm tưởng như đang nghe Eric Clapton ôm con guitar nghêu ngao “Cocain”


Nằm nhả khói và lặng thinh ngắm nhìn người ta rượt đuổi trên mái nhà.
Ở thời đại này, một gã đen bắt đầu một ngày mới mà chẳng đánh răng, mặc kệ hơi rượi còn nồng nặc, rời khu Harlem tăm tối bằng cuộc cuốc bộ hàng cây số, đặt cái thùng nhựa dơ bẩn xuống hè đường vốn được xem là sạch sẽ nhất NewYork và bắt đầu một cuộc lãng du theo những điệu trống cổ xưa và nhộm màu nguyên thủy. Tất cả là một sự diễu cợt căng cứng vào những đám người bảnh bao hối hả đang vật vã tháo chạy theo dòng thời gian thiếu nhân tính bám riết lấy đũng quần và đâm cây kiếm sắc bén vào đít. Có nhiều nghịch lý phô diễn trước mắt khách qua đường - con khỉ từ hàng triệu năm trước đang vọc một sản phẩm polyme của thời hiện đại, và trong một lúc bất ngờ mày mò hắn (con khi đã tìm ra trò chơi đập phá những giai điệu). Nhưng chỉ có một tên da trắng phát hiện điều này!!! (người ta thì thầm hắn là chủ một doanh nghiệp lớn có văn phòng ngay trung tâm thành phố) Và hắn mỉm cười! Chả biết hắn đang cười cợt con khỉ kia hay cười vào bầy heo trên đường. Nhưng chắc chắn là bí hiểm...chỉ mình hắn biết rằng mình đang cười!!!
Tôi bắt đầu từ điếu thứ ba, nằm nhả khói lên mái nhà, lắng nghe tiếng rượt đuổi, ngẫm nghĩ câu chuyện về giấc mơ (hay đại loại như thế) của thằng bạn cũ. Tôi đồng cảm với nó!Thật ra! đó có phải là phản ứng lòng vòng theo quỹ đạo của khói thuốc lá mà một kẻ huênh hoang nào đó tuyên bố chắc nịch với tôi rằng con người đã giải mã xong. Bí ẩn vẫn là bí ẩn! Nó đánh tan những phát hiện ngộ nhận như con sóng vỗ bờ. Người ta sản xuất thuốc lá và nói với đàn ông và cả phụ nữ rằng thuốc lá có hại cho sức khoẻ. Thật lạ kỳ! Nhưng giữa thời đại này, tôi đang nằm thẳng cẳng, tay xuôi ra trên giường, nhả “white horse” lên mái nhà trong khi người ta cút bắt nhau. Đừng ngạc nhiên, khi mà các ảo ảnh đang dần đến với tôi như tôi tiến gần lại một chiếc gương không phẳng lắm. Ảo ảnh không phẳng. Nó đang hoảng loạn nó hoảng loạn như một đứa trẻ lần đầu tiên có một bí mật! Nó tìm cách nói ra nhưng nó thất bại khi làm người ta hiểu mình...
Nhưng chúng tôi là bạn thân cơ mà! Dù sao tôi cũng biết đôi phần và tôi cố gắng tìm hiểu nó bằng cách châm một điếu khác... khói đã bắt đầu dày và quánh đặc mù mịt nhưng tất nhiên nó không rơi xuống.Tôi mong rằng ảo ảnh sẽ đọng lại khi chúng nặng hơn. Tôi sẽ có dịp sắp sếp, liệt kê và đóng tập từng phần cơ thể bé bỏng của nó.Tôi làm với sư say mê tột cùng. Tôi gặp lại em tôi ! Tôi đã thấy em trong trang bìa rạng rỡ xinh xắn vô cùng, em tiếp chuyện tôi, từ tốn nghe tôi ba hoa về niềm đam mê và hèn nhát, hảo vọng và chán chường, chăm chú đến công việc của tôi, thỉnh thoảng lại cười và gật gù...và rồi biến mất. Tôi đã dở trang sau!
Những cuộc rượt đuổi vẫn đang tiếp diễn có ai đó vừa rơi, rơi là thất bại. Tiếng kêu thét của hắn bị vùi lấp trong những tiếng rú thảm thiết của cổ đông viên cuồng nhiệt bốc đồng. Hắn mang tất cả mơ mộng đi theo chiều thứ tư của không gian và chả mong trở lại....Satan nhảy Valse với Maria...trên khán đài danh dự
Các cô gái thi nhau nhảy từ trên cao ốc xuống hè, cuộc đua xe đạp leo dốc của các tay chơi Doping, Kurt hát bằng cổ họng, đánh phím bằng răng, miết dây bằng lưõi( ta chỉ thấy cái đầu!)... Thật ư? Không! Cô gái đang trong siêu thị, các chàng trai đang đến trường trên xe đạp, cái radio đang mở “smell like teen spirit”.Đã có một bất ngờ khi tôi nằm xuống. Giác quan đã thay đổi - chiều ngang đã đảo lộn thành chiều dọc - như người ta làm một phép dời trục , Cảm tính đảo lộn thành tư tưởng các tư tưởng mới thành hình và lai tạp loạn luân bên cạnh cảm tính thuần chất, trò chơi xếp hình( puzzel?) thành cái lon xúc sắc ngôn từ (và người ta chắc hẳn cho ra hàng lố thơ tự do bằng cái trò này) - xếp hình là máy móc hay thơ là máy móc .
Trật tự hoá quay cuồng...
Nhưng lòng thông cảm không hoá tiếng cười giễu cợt. Tôi quay trở lại với ảo ảnh ốm yếu của mình và thấy nó đang bay lượn lòng vòng. Hoá ra ảo ảnh nó chưa rơi xuống và đặc quánh lại thành tạp chí như tôi tưởng. Nó vẫn là ảo ảnh.
Lần này tôi đứng trước chiếc gương của sự thật . Tiếc nuối về ảo ảnh hình như là đã quá muộn. Tôi lại nhả khói lên mái nhà và xem người ta rượt đuổi và rượt đuổi định mệnh trong không gian ba chiều với hệ trục quy chiếu quán tính!

Tuyên ngôn Egoist:


Tôi thực quá yêu đời sống này, tôi muốn bay thật cao nhưng lại rơi xuống không điểm đích. Tôi đã luợn lờ trong vô vọng trên đỉnh của xót thương đang tàn phá niềm tin yêu. Mọi cố gắng tốt đẹp đang dần tan vỡ mà cái tôi là một vật cản khổng lồ. Đầu tôi, trong khi gió mây có tạt qua tí chút thì rồi cơn vần vũ của đất trời đã thắng thế trong cuộc đấu sinh tử của tạo hoá quay cuồng.những khát vọng như cơn sốt bại liệt giãy dụa từng cơn què quặt. Chúng ám ảnh từng giấc nặng nề từng đêm mất ngủ. Ôi! Tôi chợt thấy rõ ràng mình trong cơn mơ, rũ rượi như tàu lá chuối úa. Đấm đá và kêu thét hãi hùng,và chửi thề tanh tưởi. Cái xác thân đâu mất thật rồi.Tôi thoát hiểm chỉ bằng cú ngã vụng về!
Bên kia bờ tôi nhìn lại thấy đơn côi quá đỗi chừng! Lặng lẽ trở thành cái áo trùm ám ảnh triền miên thay những cơn mộng mị từ trước. Tạo hoá chơi khăm tôi một vố đau điếng. Có lẽ tôi sẽ gục. Mà tôi gục thật! Điều này thật đáng cười! Trong xác thân vững vàng tôi như có một chiến sĩ chết đứng tâm hồn trong các câu truyện kể xa xưa. Cái chết tức nhiên sẽ đến viếng thăm đều đặn, vuốt ve mơn trớn tôi mỗi ngày. Tôi đã thành người bạn đường khốn nạn với nó, kẻ tuyên truyền không biết mệt mỏi chẳng thèm lấy một xu thù lao. Tôi đã hát câu "cái chết cũng nhẹ nhàng như bóng tối" bằng tất tật những gân cổ cháy rát của mình. Tôi tự hỏi tôi là kẻ bán đứng chính mình ư? Không tôi quá yêu đời sống này.

Egoist bàn về tình yêu.


...Tôi nghĩ nhiều về tình yêu. Nó thực là diệu kỳ nhưng cũng ác độc như người ta hay nói. Với tôi tình yêu như một ngọn lửa vậy : thắp sáng và cũng đốt cháy tất cả linh hồn vất vưởng quanh nó. Tôi có thể quá yêu, yêu điên cuồng và rồi khi tỉnh lại thấy mình xanh xao quá, bạc nhược, tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng rồi tôi lại yêu. Trên đường đi tôi cũng thấy lại những kẻ đồng hành cũ . Chúng tôi nâng chén mời nhau. Chúc mừng! Nói về mục đích đôi khi tưỏng vô vọng của chính mình. Mà vô vọng thật.
Bởi tôi thường hay nói những lời to tát, và trúc trắc làm những điều kỳ cục và quá khích nên tôi vin vào đó làm lý do giải thích đầy yếu đuối cho thất bại của lòng yêu mến muốn đưọc yêu của mình.
Cuộc sống là cái gì đó tôi chưa khám phá hết. Tôi chỉ thấy những bông hoa sáng màu dùng từng khía sắc bén của nó chém vào tôi.những nhát chém tưởng rất êm ái. Nhưng một ngày nọ vỡ toác ra và ối trời thật kinh tởm. Tôi vuốt ve các vết thương cho mình Khi đó tôi mới nhìn xung quanh tôi. Ai cũng đang đau đớn. Nhưng khuôn mặt họ đã cứng lại, họ có vẻ kiên cường thật -trong một thoáng tôi nghĩ vậy. Họ đâu cần sự cứu rỗi. Nhưng rồi tôi thoáng nghe được một tiếng khóc rất nhỏ cơ hồ như tiếng vọng lại từ đâu đó bên kia(?). Tôi vượt tất cả, tìm đến bên nó. Nhưng thay vì an ủi chúng tôi bài xích nhau để tụt giảm nỗi mặc cảm bản thân. Chúng tôi đã thật là con người.
Như vậy tình yêu và cuộc sống là gì? Nếu chẳng là cặp bài trùng vĩnh viễn. Có một câu truyện Nhật kể về những con chồn gió đánh ngã người, chém đứt lìa họ và cuối cùng bôi thuốc cho vết thương lành lặn trở lại trong chốc lát. Ngẫm lại, thật kỳ dị. Phải chăng nếu cuộc đời làm ta đau thì tình yêu sẽ rịt thuốc và ngược lại cho đến liên hồi. Lời giải thích của tôi đơn giản lắm phải không? Yêu cuộc sống với tôi chỉ là những giây phút còn hầu như là thất vọng.
Tôi muốn leo lên đỉnh thật cao nhìn thấy hết , nhưng rồi lại chọn cách trải nghiệm cuộc sống. Nhưng tôi chẳng thể nở được hoa trong mảnh đất đời vốn màu mỡ nhưng quá nhiều sình lầy này...


0 Comments:

Post a Comment

<< Home