Thursday, February 03, 2005

Tequila và Cánh buồm đỏ thắm

Nói đến Tequila chắc là thừa nếu bạn đã từng đọc “Cánh buồm đỏ thắm” của anh.
... Chuyện tình yêu như là những cơn mưa trong đời đầy nắng gió... Để trên mi ai bây giờ ướt đẫm mưa ngâu...
Chỉ là những dòng ghi lại của một người hòai trông về quá khứ, nuối tiếc một câu chuyện tình, mà cũng không phải là một câu chuyện tình...Chẳng biết xếp nó vào thể loại nào, thôi đành để tạm vào tùy bút vậy.
Copy lại Cánh buồm đỏ thắm của Tequila, chợt thấy buồn. Sẽ không bao giờ có một cơ hội thứ hai cho những gì thuộc về quá khứ... dù nó sâu nặng đến đâu...(Pittypat)

Cánh buồm đỏ thắm.

Trong những cái gì đọng lại của tuổi thơ, nổi bật lên trong tôi vẫn là Cánh buồm đỏ thắm. Đó còn hơn là một bài ca, còn hơn là một chuyện cổ tích, còn hơn là những ước mơ.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh hầm rượu tối tăm của toà lâu đài cổ. Vẫn nhìn thấy rõ ràng một chú bé dùng bút dạ xanh xoá đi những vệt máu của chúa Jesu bị câu rút.
Và cô bé Axon hàng ngày đi dạo trên bãi biển, chờ đợi cánh buồm đỏ thắm của mình. Cô bé thả xuống nước những con tàu đồ chơi nhỏ bé. Những con tàu nhỏ ấy trôi theo dòng nước và mang theo ước mơ của Axon. Cô bé tin rằng một ngày kia ước mơ sẽ quay trở lại, trên một con tàu thật sự, một con tàu với cánh buồm đỏ thắm như tình yêu mà chàng hoàng tử sẽ dành cho cô.
Tình yêu!
Tại sao chúng ta ít nói về nó đến thế? Chúng ta nói quá nhiều về cuộc sống, về những tư tưởng còn quá chật hẹp và ngắn ngủi của mình. Trong khi chính tình yêu mới là thứ chiếm nhiều chỗ hơn trong trái tim nóng bỏng của bọn ranh con “chung nhau ở cái tuổi hai mươi”.
Axon thì hàng ngày đi dạo trên bãi biển. Còn cái thằng Tequila lại lênh đênh trên cái bè gỗ còn thảm hại hơn bè của Tôm và Hấc. Chỉ khác một điều là trên bè có một cánh buồm màu đỏ. Rách rưới và đôi khi chắp vá, nhưng cái màu thắm đỏ thì chẳng đời nào có thể phai đi. Lúc nào cũng phải đỏ, để cho Axon còn có thể nhận ra.
Vừa nghe Egoist kêu ca thật nhiều, hắn nói đến những vết thương và cách thức chữa trị nó. Tình yêu và cuộc sống cứ thay phiên nhau để làm vết thương và thuốc đắp? Xin nâng một ly về những vết rách và đám bông băng.

Cánh buồm đỏ thắm. Stranger on the Dance floor
Ngày hôm nay. Lại một điệu Valse và tôi đưa mắt nhìn em. Bàn tay tôi lại nắm lấy bàn tay em, những bước chân đan vào nhau để quay và quay mãi. Tôi cảm thấy sự hiện hữu của em trong vòng tay, gần gũi và hoàn toàn xa cách.
Ngày hôm nay tôi không còn là tôi của em, và em cũng thế.
Ngày hôm nay tôi thờ ơ ngồi nhìn em và đám đông của em đang nhấp nháy theo ánh đèn nhấp nháy. Giờ đây đối với em, sự thờ ơ của tôi lại giống với nỗi buồn đến thế sao? Chúng ta đã giống nhau và hiểu nhau quá mức. Cho nên một sự thay đổi dù là nhỏ nhặt cũng khiến chúng ta chẳng thể nào tiếp tục hiểu nhau.
Bao giờ em cũng tuyệt vời trong những bản Tango. Tôi đứng tựa tay vào thành ghế, ngắm nhìn em, như ngắm nhìn những năm tháng mình đã đi qua. Phải nhìn vào đôi mắt em mê say trong Tango, mới có thể thấy hết em đã thay đổi như thế nào, và em vẫn mãi là em như thế nào.
Chú bé Gray dùng bút dạ xanh để xoá đi những vết máu đỏ của chúa Jesu bị câu rút. Còn tôi. Tôi dùng tình yêu dành cho em để xoá đi những vết thương gây nên bởi chính tình yêu ấy. Có thể nào lại tôi lại để mình chìm đắm trong nỗi buồn và tiếc nuối? Có lẽ nào em lại khiến tôi đau đớn mãi? Trong khi tôi yêu em nhiều như thế…
“Don’t look so sad. I know it’s over. But life goes on and this old world will keep on turning. Let’s just be glad we had some time to spend together. There’s no need to watch the bridges that we’re burning…” Elvis đã hát như thế đấy. Chúng ta đã lần lượt, thay phiên nhau đốt cháy những cây cầu dẫn đến với nhau. Trời ơi! Phải cháy bỏng đến mức nào thì chúng ta mới có thể đốt rụi được chúng?
Tôi đến đây để làm gì, khi tôi hoàn toàn xa lạ với nơi này. Stranger on the dance floor. Tôi là kẻ xa lạ đối với đám đông nhấp nháy này, tôi là khán giả của em. Cũng như em là khán giả ngồi dưới mà nhìn ngắm và vỗ tay tán thưởng khi tôi và các bạn buông rơi chính mình trên sân khấu với những guitar và mic. Em cố gắng dạy tôi khiêu vũ, và buồn phiền vì sự chậm tiến bộ của tôi. Cũng như cây guitar của em, em mua nó về để học, mà cuối cùng bây giờ nó đang dựng trong phòng tôi, trở thành cây đàn tôi yêu thích nhất. Chẳng ra một cái gì cả. Bởi vì chúng ta cứ cố tiến về phía nhau, cho nên mọi cây cầu đều bốc cháy.
Lại một điệu Valse nữa và tôi lại đưa mắt nhìn em. Bàn tay tôi lại nắm lấy bàn tay em, những bước chân lại đan vào nhau để quay và quay mãi. Tôi chợt mỉm cười vì một điều buồn cười. Sau một điệu Valse với em bao giờ bàn tay tôi cũng ướt đẫm. Tại tôi hay tại em nhỉ? Chẳng bao giờ tôi thấy điều đó khi nhảy với người khác, mà em cũng quả quyết một điều y hệt. Thật là quái quỷ. Tôi và em đã cách xa nhau đến mức, những giọt mồ hôi phải quyện vào nhau để bù đắp lại.
Stranger on the dance floor. Tại sao tôi phải đến nơi đây để làm gì. Bởi vì lâu rồi tôi không gặp em, cũng như em không gặp tôi. Bởi vì từ rất lâu rồi em đã quen với sự có mặt của tôi. Tôi đến để làm đối trọng với cả đám đông của em. Bởi vì một mình tôi cũng đủ khiến em vững vàng, một mình tôi cũng đủ khiến em nặng nề căng thẳng.
Em tưởng rằng sự thờ ơ của tôi là nỗi buồn ư? Không phải đâu em. Tôi đã dùng tình yêu dành cho em để xoá đi những vết thương gây nên bởi chính tình yêu ấy. Như chú bé Gray dùng bút dạ xanh để xoá đi những vết máu đỏ trên bức tranh chúa Jesu. Em không hiểu sao? Nếu như tôi phủ nhận những gì của tôi dành cho em, thì tôi làm sao có thể yêu được một người nào khác?

Cánh buồm đỏ thắm. The long and winding road.
Bác Daysleeper vừa nói đến những người điên và những kẻ lãng đãng. Tại sao bỗng dưng bác ta lại nói đến điều đó nhỉ?
Hà Nội có một kẻ điên, một kẻ lãng đãng. Có lẽ tất cả những ai hay ngồi ở các quán bia, các quán cóc bên vệ đường, thì đều biết hắn. Đó là một anh chàng có lẽ xấp xỉ 30 tuổi. Rất đẹp trai với mái tóc dài buông xuống ngang lưng, đen và mượt như tóc một cô gái. Mùa đông cũng như mùa hè, bao giờ hắn cũng chỉ mặc áo phông và quần sóc, đi giày thể thao. Trên vai hắn lúc nào cũng khoác một cái túi nhỏ. Nhìn hắn, người ta nghĩ rằng, đáng lẽ hắn nên thay cái túi ấy bằng một cây guitar thì hợp hơn. Trông hắn giống như một ca sĩ nhạc rock với những khúc solo bất tận.
Hắn bước đi như thế năm này sang năm khác. Đôi mắt không dừng lại ở đâu, không nhìn một ai, chỉ nhìn ra phía xa xăm nơi riêng mình hắn. Nhìn hắn, ta sẽ không hiểu nổi ai là kẻ điên. Hắn chăng? Hay là ta? Hắn bước những bước dài, tự tin và vững vàng. Hắn bước đi trên con đường của hắn, chỉ mình hắn biết và chỉ mình hắn vạch ra lộ trình. The long and winding road.
“The long and winding road. That leads to your door…” Lời hát của Beatles
That leads to your door? Không phải thế đâu em.
Đêm khuya, tôi bước đi trên con đường về nhà mình. Đêm khuya của một ngày tháng Tư trời đổi gió. Bên kia đường là sân vận động, nơi mà hai thằng bọn tôi, hai thằng bạn thân nhất của em, đã lớn lên. Tôi từng nằm dài dang rộng hai tay trên mặt sân, mùi đất và mùi cỏ thơm ngan ngát, ngắm nhìn bầu trời và những đám mây, ngạc nhiên sao mặt đất gần như thế mà bầu trời cũng gần như thế. Sân vận động bây giờ không còn được ra vào tự do như xưa. Cũng đã lâu lắm tôi không vào đó. Tự dưng lại muốn được nằm dài dang rộng hai tay trên mặt sân, lại muốn cảm thấy mùi đất và mùi cỏ thơm ngan ngát, để xem mặt đất và bầu trời có còn gần nhau như xưa hay không.
Một ngày nào đó tôi ngồi kể cho em nghe về một câu chuyện tình yêu nhỏ của tôi. Một câu chuyện tình yêu nho nhỏ, lãng mạn và buồn cười như một trò chơi, một câu chuyện ngắn ngủi và lãng đãng xen vào giữa câu chuyện lớn. Em lắng nghe và em nhận xét. Em nhận xét rằng tôi đừng có dại mà yêu theo kiểu ấy, đừng có dại mà yêu hết mình theo kiểu ấy, đừng có dại mà yêu say mê theo kiểu ấy. Tôi nghe, tôi công nhận và tôi chẳng hiểu gì cả. Lẽ nào người ta lại phải suy tính để chọn cho mình một phong cách yêu?. Ôi chao là sự suy tính!
Em đang suy tính những gì khi nhìn đám vệ tinh vần vũ đang quay quanh em? Em đang suy tính những gì khi nhìn con người mà em đang yêu và cũng đang làm em đau khổ? Chẳng thể suy tính được điều gì đâu em. Chúng ta lúc nào cũng thế, bốc cháy và bốc cháy.
Em đã suy tính những gì khi ngày trước em nhìn tôi, kẻ bạc bẽo và tàn nhẫn? Em đã suy tính những gì khi ngày trước em nhìn những đối thủ của em? Chẳng thể suy tính được điều gì đâu em. Chúng ta lúc nào cũng thế, bốc cháy và bốc cháy. Phải bốc cháy để còn cảm thấy được tình yêu. Phải bốc cháy để tìm ra hạnh phúc trong những nỗi đau. Phải bốc cháy để thiêu rụi những cây cầu này và dựng lên những cây cầu khác. Phải bốc cháy để lấy chính tình yêu chữa chạy cho những vết thương gây ra bởi tình yêu.
Mặt đất và bầu trời có còn gần nhau như xưa hay không? Sẽ chỉ gần nhau vào những ngày trời đổi gió, khi mùi đất và mùi cỏ ngát thơm hơn, khi những đám mây bị kéo xuống gần hơn.
The long and winding road. That leads me to my door

0 Comments:

Post a Comment

<< Home